Hôm nay tôi muốn viết về một cậu bé bình thường 9 tuổi mà tôi có may mắn được đồng hành trong quá trình học tiếng Anh của cậu.
Cậu là anh trai của một bé tự kỷ và là con của một chiến binh. Một chiến binh với đúng nghĩa của nó, cô đã và đang làm TẤT CẢ những gì có thể cho hai con của mình. Và cách đây một năm cô đã nhờ tôi giúp cậu học tiếng Anh. Tôi không phải là giáo viên tiếng Anh hay từng học sư phạm, nhưng tôi thích trẻ em, nên tôi nhận lời. Tôi nghĩ là những giờ học đó đã giúp cậu phần nào. Tôi biết vậy vì cậu thường đạt những điểm 9,10 môn tiếng Anh hoặc khoe “Tiếng Anh con giỏi nhất lớp” hay hứa “lớn lên con sẽ dạy em con tiếng Anh bác ạ”.
Tôi nhận được rất nhiều lời cảm ơn từ mẹ của cậu. Nhưng thật sự, tôi lại muốn cảm ơn cậu bé đã cho tôi cơ hội thực hành những gì mà tôi đã và hàng ngày vẫn đang học về giáo dục, bất kể đó là giáo dục đặc biệt hay nói chung. Càng ngày tôi càng tin rằng đứa trẻ nào cũng muốn học. Và thái độ của người dạy quyết định phần lớn việc trẻ có duy trì được mong muốn đó hay không.
Lúc đầu, tôi nghĩ vì cậu là một trẻ bình thường nên tôi cứ dạy một cách bản năng. Đôi khi tôi cho rằng cậu không tập trung và cố tình không chịu phát âm đúng. Tôi cũng hay phê bình khi cậu đặt câu sai hoặc không nhớ những từ đã học, hoặc tôi đòi hỏi cậu phải học những gì cậu không hứng thú, cho rằng đó là các kiến thức cơ bản.
Khoảng vài tháng sau, ngay sau một buổi làm việc với một phụ huynh có con tự kỷ về thái độ, tôi vào dạy cậu bé và tự nhủ, hôm nay mình sẽ quyết định thoải mái khi con không phát âm đúng hay không nhớ một từ nào đã học, mình sẽ giữ cho mặt mình thư giãn và mỉm cười khi con không đặt câu được theo yêu cầu. Và điều kỳ diệu đã xảy ra, cậu bé đã cố gắng hơn rất nhiều so với các buổi học trước, cậu tập trung hơn và nhớ nhanh hơn hẳn.
THOẢI MÁI chỉ là một trong bốn tiêu chí cho thái độ mà chúng tôi muốn cha mẹ đạt được khi can thiệp cho con đặc biệt của mình. Và chỉ cần áp dụng tiêu chí này, tôi đã thấy con tích cực hơn nhiều. Tôi tự nhủ, tại sao mình lại không áp dụng nốt cả ba tiêu chí còn lại nhỉ?
Và trong các buổi học sau đó, tôi không cố phải dạy cậu những gì chưa làm cậu hứng thú, vì tôi TIN rằng ngày đó sẽ đến. Bây giờ tôi cho cậu học những chủ đề cậu quan tâm đã. Chúng tôi có nhiều giờ học về các loại động vật, rồi đến các con quái vật SCP, có rất nhiều thứ mà nếu không có các buổi học này tôi sẽ chẳng bao giờ biết. Cậu có vẻ chờ đợi đến các buổi học và tự quyết định chủ đề cho các buổi học đó.
Tôi đã để tâm đến việc KHÔNG ÉP con và có thể nói đến thời điểm này tôi không còn ép con một chút xíu nào nữa, so với những giáo viên trên lớp thì việc không ép trẻ với tôi dễ thực hiện hơn nhiều, chẳng ai buộc tôi phải theo các giáo án hay đạt được kết quả cụ thể nào. Tôi thật may mắn vì không phải gây cho con áp lực.
Tiêu chí cuối cùng trong thái độ của chúng tôi là YÊU THƯƠNG. Tất nhiên tôi không thể nào yêu thương con như bố mẹ của con, nhưng khi tôi dạy con học, tôi muốn con thấy con được chấp nhận hoàn toàn. Mỗi khi con phát âm chưa đúng, tôi cười và động viên con, khi con học tốt, tôi ăn mừng con thật chân thành. Tôi yêu thương con bằng cách làm những gì tốt nhất mình biết cho con khi ở bên con.
Đến hôm nay thì con đã rất vui vẻ học những gì tôi muốn dạy. Rõ ràng rằng thái độ thoải mái, tin tưởng, không ép và yêu thương mà tôi áp dụng đã cho con cảm nhận con được học theo cách mình thích. Và tôi đã rất hạnh phúc khi nhận được tin nhắn của người mẹ chiến binh “con ngày càng tự giác chị ạ”.
"Nếu một đứa trẻ không thể học theo cách chúng ta đang dạy. CÓ THỂ CHÚNG TA NÊN DẠY THEO CÁCH MÀ CHÚNG THÍCH HỌC " - nhà giáo dục Ignacio Estrada.
Điều này cũng đúng, tuy nhiên tôi vẫn nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu chúng ta bắt đầu ngay từ vế thứ hai!
Hoa Le
コメント