“Gửi bạn G thân yêu của cô Tr
Vậy là chúng ta đã trải qua 4 lần gặp mặt rồi G hen. Nhiều không hẳn nhiều nhưng ít thì cũng chưa đúng lắm. Lần đầu trông thấy G, cô Tr vấn vương bởi ánh mắt nhìn xa xăm. Thế giới của G với những con số và chữ cái được tháo ra lắp vào khiến cô Tr tò mò muốn khám phá. Thế giới của những trật tự được sắp xếp theo một cách rất riêng chỉ thuộc về G. G chơi say mê trong thế giới của mình và không hề chú ý đến người quan sát là cô ở bên cạnh.
Rồi cái khoảnh khắc khi hai cô trò ngồi xếp những con cá gỗ thành hàng, cô chợt phát hiện ra rằng G thường chơi những con cá màu cam,vàng, xanh dương với tần suất nhiều hơn những con cá màu khác. Khi phát hiện mặt sau của những con cá có chữ số thì cô thử xếp chúng theo thứ tự thành hàng. Và tình cờ cô phát hiện G nhớ thứ tự của những con số mà không phải lật mặt sau của nó lại.
Cánh cửa thế giới của G bắt đầu le lói những tia sáng đầu tiên.
G bắt đầu nhìn cô nhiều hơn, cười và giỡn cùng cô với trò thả rơi trên bean bag. Lúc đó cô phát hiện G đã chấp nhận mở cánh cửa thế giới của mình để cô Tr bước vào.
Cảm ơn con đã trao niềm tin cho 1 người xa lạ mà con không hề gặp suốt 3 năm nay.
Cảm ơn con đã trao cơ hội cho cô khám phá trật tự thế giới thuộc về riêng G”.
Trên đây là một trong những tin nhắn mà các Gxers đang hàng ngày gửi lên các nhóm Viber của học sinh. Theo tôi, ngay cả một người rất giỏi văn cũng không thể viết được những dòng này, bởi vì chắc chắn nó đến từ trái tim, và tôi vô cùng biết ơn TRÁI TIM CỦA CÁC GXERS!
Quy định của chúng tôi cho các Gxers là báo cáo tóm tắt lại mỗi giờ chơi để cha mẹ, tôi, và những Gxers khác nắm được tình hình của trẻ, nó thường sẽ bao gồm tinh thần của trẻ trong giờ chơi đó, đèn đỏ (những hoạt động một mình) và đèn xanh (những tương tác), hành vi và những gì mới trẻ làm được, chủ yếu là dưới dạng các gạch đầu dòng.
Tuy nhiên khoảng một năm trở lại đây, có một điều gì đó thật sự sâu sắc đang hình thành, ngày càng rõ và rất tự nhiên, trong các mối quan hệ của các Gxers với các bạn nhỏ mình chơi cùng mỗi ngày, nhiều khi tôi cảm thấy mình thật “thiệt thòi” vì ở xa nên không cảm nhận được điều này ngay tại chỗ!
Thay cho (hoặc kèm theo) những báo cáo gạch đầu dòng là những lời tâm sự, những nhắn nhủ, những bức thư xuất hiện ngày một nhiều trong các nhóm học sinh...chúng không chỉ cho thấy những gì diễn ra trong một giờ chơi của các Gxer, với tôi chúng là biểu hiện đẹp đẽ nhất của sự THẤU HIỂU, CHẤP NHẬN VÀ YÊU THƯƠNG mà mỗi đứa trẻ cần để phát triển, bất kể chúng có rối loạn gì hay thậm chí không có rối loạn.
Tôi từng là học sinh chuyên toán suốt thời phổ thông, và luôn nghĩ mình dốt văn. Nhưng sau một thời gian được khuyến khích chia sẻ trên FB, mà cho đến giờ tôi vẫn thấy biết ơn người đã khuyến khích mình, thì tôi nhận ra ai cũng có thể viết. Đặc biệt là khi chúng ta cảm nhận một điều gì đó chạm vào trái tim, như bức thư này đã “chạm” vào tôi buổi sáng hôm nay.
Cảm ơn các Gxers vì tất cả, I love you!
Hoa Le
Comments