Hôm qua tôi đang ngồi làm việc lúc đó là nửa đêm giờ Việt Nam thì thấy tin nhắn của một phụ huynh, nhắn trong nhóm Viber nơi chúng tôi trao đổi với cha mẹ thông tin của con. Đọc tin nhắn mà tôi ngồi ngẩn người mất một lúc vì cảm động!
M, con của anh, đồng hành với Gánh Xiếc hơn một năm qua. Khi đến với chúng tôi con đã 13 tuổi và có rất nhiều hành vi bạo lực, thường xuyên làm đau các thầy cô, và ở nhà ngày nào M cũng tấn công ba mẹ và các anh chị. Sau nhiều tháng chúng tôi hòa mình và làm tất cả những gì có thể cho M cảm thấy an toàn và được chấp nhận, những hành vi đó giảm dần, bây giờ ở Gánh Xiếc M đã thư giãn hơn rất nhiều, không những thế cậu còn trở thành niềm vui cho các thầy cô mỗi ngày trong phòng chơi.
Cha mẹ M cũng đồng hành với chúng tôi ngay từ đầu, khi mới gặp, chúng tôi được biết họ đã làm tất cả những gì mà họ nghĩ là tốt nhất cho M trong hơn 10 năm trước. Tuy nhiên những gì chúng tôi đòi hỏi ở cha mẹ hầu như không giống với những gì họ và những trung tâm, những nhà trị liệu trong quá khứ đã làm với cậu. Tôi còn nhớ khi chúng tôi nói về việc cần trao cho M quyền kiểm soát và mặc dù cha mẹ yêu thương cậu nhưng có thể cậu không cảm nhận được tình yêu thương đó, cha cậu đã sửng sốt như thế nào. Điều này không khó hiểu với một người cha phải chịu sự tấn công của con liên tục nhiều năm và từng được khuyên là phải dùng vũ lực với con như cách duy nhất để dập tắt hành vi bạo lực và dạy con tính kỷ luật.
Cứ mỗi tuần và có những khoảng thời gian là mỗi ngày, chúng tôi đều trao đổi thông tin về M trên nhóm Viber mang tên cậu, và hầu hết những thông tin từ gia đình cậu đều là về các “hành vi không mong muốn”. Còn các thầy cô, ngoài chia sẻ về những giờ chơi, bắt đầu gửi trong tin nhắn những khoảnh khắc “yêu thương” mà M đã cho phép chúng tôi thể hiện với con, sau đó dần dần thêm những khoảnh khắc còn quý giá hơn nữa, là “tình yêu thương” mà M bắt đầu bày tỏ với các thầy cô.
Viết đến đây, tôi thật sự trân trọng biết ơn những cộng sự của mình, những con người trẻ tuổi đầy lòng trắc ẩn và mong muốn được giúp đỡ những bạn nhỏ đặc biệt. Tình yêu thương và sự sáng tạo của các bạn là không giới hạn. M rất thích nghe các thầy cô đánh đàn, và mỗi thầy cô lại có những bài hát khác nhau mà họ tự “bịa lời” để bày tỏ tình yêu thương với M, cảm giác của tôi mỗi lần xem video giờ chơi và thấy M cười khi nghe các bài hát đó thật khó tả, tại sao tôi lại may mắn được làm việc với những con người tuyệt vời như vậy, tôi luôn tự hỏi?
Và điều chúng tôi mong mỏi đã xảy ra, dần dần những tin nhắn từ gia đình cậu mang những “tín hiệu tích cực” hơn, như việc cậu ngủ qua đêm hay cuối tuần không tấn công ai, hay cậu nói “cảm ơn”, hay chỉ đơn giản là “tối qua con không tè dầm”...Những tín hiệu này là phần thưởng lớn đối với chúng tôi, có vẻ cha mẹ đã nhận ra hiệu quả của việc cho M quyền kiểm soát hay thay đổi cách yêu thương sao cho M cảm nhận được.
Lần gần nhất gặp tôi, cách đây hơn nửa năm, cha M vẫn cho rằng cậu cần được “kỷ luật”, nhưng tôi linh cảm phía sau nhu cầu đó là một tình yêu thương M sâu sắc mà anh chưa sẵn sàng chia sẻ.
Hàng ngày tôi vẫn theo dõi những tin nhắn trong nhóm viber của M, có những tin tốt lành và vẫn có những lo lắng về các hành vi không mong muốn từ gia đình. Nhưng tin nhắn mà tôi mới vừa đọc được thì hoàn toàn bất ngờ, nó là THÔNG ĐIỆP CỦA TÌNH YÊU THƯƠNG cha M dành cho con. Trước khi ra khỏi nhà đi công tác vài ngày, cha M nhắn lên nhóm rằng anh đã vào phòng ngủ đắp mền cho M, hôn lên trán cậu và tắt đèn, đặc biệt anh kết thúc tin nhắn bằng hai từ “THƯƠNG LẮM!”.
Anh đã viết cho M chứ không phải cho chúng tôi, và mặc dù M không đọc được tin nhắn, tôi chắc chắc con đã cảm nhận được tình thương yêu của anh.
Biết ơn cuộc đời đã cho tôi chứng kiến tình yêu thương mỗi ngày.
Hoa Le
Comments