Đôi khi hạnh phúc chỉ là những điều vô cùng nhỏ đối với cha mẹ của trẻ đặc biệt.
Hôm qua tôi nói chuyện với bà chủ nhà mà chúng tôi thuê, tình cờ biết được là bà có đứa cháu nội tự kỷ, tôi hỏi nếu bà muốn tôi có thể nói chuyện với mẹ của bé xem tôi có giúp được gì không?
Chỉ 20 phút sau mẹ của bé đã gọi điện cho tôi, cô nói là cô sống ở miền Nam nước Anh, tôi hơi buồn vì tôi đã nghĩ đến khả năng mình sắp được chơi với một bé tự kỷ, tôi thật sự nhớ các bé ở Việt Nam. Cô có bốn đứa con và bé thứ ba mới được chẩn đoán tự kỷ cách đây 6 tháng, chúng tôi nói chuyện khoảng 30 phút và cô cho tôi biết điều lo lắng nhất của cô lúc này là đã mấy tháng nay bé không chịu tắm, nhất định không chịu mẹ cho nước vào người, cô toàn phải lau người cho bé và không biết sẽ phải làm thế này bao lâu nữa.
Tôi chỉ nói là chúng ta có thể tìm các trò chơi với nước, giới thiệu cho bé rồi từ từ giúp bé làm quen lại với nước. Sau đó cô tâm sự về gia đình, kể về các khó khăn chung khác và tôi nói tôi có thể giúp cô học cách chơi với bé nếu cô muốn, nhưng tôi biết cô chắc cũng khó tìm được thời gian để học.
Ngay buổi tối cô đã nhắn tin cho tôi nói là cô có ý tưởng sẽ cho con chơi nước bằng cách đặt mua một cái chậu to (cô gửi kèm hình cái chậu cho tôi), tôi cũng nhắn lại ”ý tưởng tốt đấy, chị nhớ cứ mời bé chơi nhưng đừng ép bé làm bất cứ điều gì nhé, cứ để cho bé chơi thật vui thôi”. Cô đồng ý.
Sáng nay cô gửi cho tôi hai đoạn video ngắn cô tương tác với con, trong đó có một đoạn cậu bé cầm cái giỏ đựng đồ chơi và nói “đi bơi, đi bơi” và đi lại trong phòng với cái giỏ đó, tôi nhắn lại với cô rằng “tôi thấy con chị nói đi bơi, lần sau khi con nói thế chị nhớ ăn mừng con rồi nói với con “ý tưởng đó thật tuyệt, mẹ con mình vào nhà tắm chơi với hồ bơi nhé”, đem theo một số con vật đồ chơi vào thả trong bồn tắm rồi xả nước, xem con chị có muốn chạm vào nước không?” Lúc cô nhận được tin nhắn của tôi là cô đang ở cửa hàng mua cái chậu mà cô đặt hôm qua, cô nhắn lại ngay là sẽ làm theo lời tôi.
Khoảng hơn hai tiếng sau cô gửi cho tôi một đoạn video bé đứng nhìn chậu nước bên trong có bong bóng xà phòng và một số đồ chơi cùng với tin nhắn “đây là những gì bé đã làm được”. Em trai của bé, một cậu bé 2 tuổi rưỡi cũng cùng chơi với bé, tôi nhắn thêm mẹ là “việc có em trai chơi cùng sẽ rất hay vì em có thể làm cho anh bắt chước, mẹ rất tuyệt vời”. Người mẹ này thật sự tuyệt vời, tôi nghe được cách mẹ nói trong video thấy mẹ rất bình tĩnh, không hề tỏ ra sốt ruột khi bé chưa chạm vào nước, cũng không hề yêu cầu bé phải làm gì khác.
Và chỉ chưa đầy 10 phút sau đó thì cô gửi thêm cho tôi 3 đoạn video nữa, đoạn đầu là bé cởi tất và nhúng chân vào nước rồi rút chân ra ngay, rồi lại đưa tất cho mẹ đi vào, đoạn thứ hai là bé đi lại bên trong cái chậu và đoạn thứ ba là sau khi mẹ đã cởi áo và bỉm của bé ra, bé đã ngồi hẳn trong nước và chơi với các con vật, phía dưới các video là dòng chữ “WE DID IT” (chúng tôi đã làm được).
Tôi mừng quá, nhắn tin lại cho mẹ “OMG, I am so happy” (trời ơi, tôi hạnh phúc quá), và mẹ nhắn lại “Not as happy as me” (Không hạnh phúc bằng tôi đâu). Một hành động đơn giản của cậu bé đã đem lại niềm hạnh phúc thật sự lớn lao cho người mẹ, tất nhiên đây là người mẹ rất chủ động và sáng tạo! Và tôi cảm thấy thật may mắn khi được cô chia sẻ khoảnh khắc hạnh phúc của mình.
Hoa Le
Comments