Mới đây tôi được may mắn quen với một mẹ có con tự kỷ và được mẹ chia sẻ hành trình can thiệp của con. Mẹ kể rằng từ những ngày đầu biết con có rối loạn, mẹ đã đi nhiều nơi, thử nhiều phương pháp được cho là chính thống và khoa học, làm việc với nhiều nhà chuyên môn, không quản khó khăn về thời gian và tài chính. Và mặc dù con chống đối và căng thẳng trong rất nhiều buổi trị liệu như vậy, mẹ vẫn cố bắt con theo, cho đến lúc mà con hoàn toàn không hợp tác nữa, mẹ mới dừng lại.
Rồi đến một ngày mẹ gặp được cô H, mẹ nói rằng cô H chỉ là một giáo viên mầm non thôi, nhưng đã giúp được con mẹ thoát khỏi 70% những khó khăn thách thức của tự kỷ, và hiện tại mẹ thấy rất lạc quan về con mình. Và cách mà cô H làm là giúp mẹ tin vào tương lai của con mình, chấp nhận và yêu thương con vô điều kiện cộng với một số lời khuyên giúp cha mẹ thải độc cho con và thay đổi dinh dưỡng cho cơ thể con được chữa lành.
Trước đây tôi cũng đã đọc về cô H, nhưng thường đó là những chỉ trích của một số cha mẹ trên nhóm, rằng cô không có chuyên môn, rằng những thứ mà cô khuyên thì cũng được đấy nhưng mua sách ABC nào đó về làm theo còn hơn là mất tiền, rằng không biết tại sao mở FB lên ở đâu cũng thấy cô này...Tôi đã từng nghĩ chắc cô H này phải có gì đó hay mới có thể thu hút được lượng cha mẹ đi theo đông đảo đến thế, tuy nhiên công việc cứ cuốn đi làm tôi không có lúc nào dành thời gian tìm hiểu thêm.
Rồi người mẹ nói trên chia sẻ thêm cho tôi về những lời cảm ơn dành cho cô H từ các cha mẹ khác trong nhóm học tập của mẹ, những lời tri ân chân thành và cảm động mà bản thân tôi cũng chưa bao giờ nhận được sau 13 năm làm tự kỷ với mục đích lớn nhất là giúp cho các cha mẹ và trẻ tự kỷ có cuộc sống tốt hơn. Tôi thấy ngưỡng mộ những gì cô đã làm được cho các cha mẹ.
Cô H, hay thầy M, những người hiện nay đang đưa ra những lời tuyên bố có thể nói là “liều lĩnh” về điều trị tự kỷ dưới con mắt của khoa học chính thống, họ đều còn rất trẻ và có vẻ như chuyên môn chính của họ không phải là về tự kỷ, nhưng bằng cách nào họ lại hiểu và kết nối tốt với các cha mẹ đến vậy? Chắc họ phải có niềm đam mê giúp đỡ các cha mẹ, và họ dường như đang đem đến cho cha mẹ cái cha mẹ cần nhất.
Phải sau nhiều năm làm việc trong lĩnh vực tự kỷ, tôi mới nhận ra rằng kể cả nếu bạn có dạy cha mẹ những kỹ thuật hay phương pháp tốt nhất, nhưng bản thân cha mẹ không có niềm tin rằng mình có thể cùng con chiến thắng tự kỷ, và cha mẹ không được trao quyền làm chủ chương trình của con và luôn phụ thuộc vào các nhà chuyên môn, kết quả của con sẽ rất khiêm tốn. Tiếc rằng điều này chúng ta không được dạy trong các chương trình chính thống dành cho các nhà chuyên môn về tự kỷ.
Điều gì sẽ xảy ra nếu thay cho việc chỉ trích những cô H, thầy M, chúng ta dành chút thời gian tìm hiểu xem tại sao họ lại được các cha mẹ tin tưởng như vậy, có phải vì họ truyền cảm hứng tốt hơn chúng ta? Họ có cái gì mà chúng ta có thể học được để giúp các cha mẹ tốt hơn không? Ai cũng biết rằng người thầy giỏi không phải là người có nhiều kiến thức, mà là người có thể truyền đạt theo cách tốt nhất đến người học. Tôi thật sự thấy biết ơn họ, biết ơn vì họ đang giúp được rất nhiều cha mẹ của trẻ tự kỷ có cuộc sống tốt hơn mỗi ngày, biết ơn họ vì họ cho tôi thêm cơ hội học hỏi và trưởng thành.
Một trong 12 quy luật của vũ trụ là quy luật đủ đầy, thế giới này luôn có đủ cho mỗi người, và tôi tin rằng những nhà chuyên môn, hay những người thật sự muốn giúp đỡ người khác, sẽ luôn có đủ đối tượng cho họ giúp đỡ. Sẽ thế nào nếu thay bằng cho rằng phương pháp của mình tốt, phương pháp của người khác không tốt, chúng ta học hỏi những gì tốt ở họ, trân trọng giá trị mà họ đang mang lại cho cộng đồng, trong khi tập trung vào rèn giũa những điều chúng ta đang làm tốt, những giá trị của chính mình. Và như vậy, cộng đồng sẽ được hưởng những lợi ích tuyệt vời nhất, đó chẳng phải là ước nguyện của mỗi chúng ta khi làm việc trong lĩnh vực đầy tình người này hay sao?
Xin được trích câu nói yêu thích của một người thầy của tôi, cô Ruby Nguyễn “THẾ GIỚI NÀY CẦN BẠN VÀ NHỮNG GIÁ TRỊ MÀ CHỈ BẠN MỚI CÓ THỂ TẠO RA”.
Hoa Le
Comments