Sáng nay, tôi cứ vui mãi khi nhận được tin nhắn của một cộng sự về đồng nghiệp mới đến Gánh Xiếc được vài tuần. Nó càng làm cho tôi tin một điều: ai cũng có thể toả sáng trong một môi trường ở đó họ được chấp nhận và yêu thương.
Hơn hai năm trước, khi bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về trẻ tăng động giảm chú ý ADHD, vì lúc đó GX mới nhận một bạn có rối loạn này, tôi đã “gặp” (qua các bài Ted Talk cũng như các tài liệu online hoặc sách) những người ADHD tuyệt vời, trong đó có một người là tiến sĩ tâm lý Emily Anhalt.
Emily nói rằng khi còn nhỏ, thông điệp mà lúc nào cũng ở trong đầu cô là cô một đứa trẻ luôn làm người khác khó chịu và cách cô tương tác với mọi người và thế giới nói chung là sai. Nhưng cô đã may mắn có được một cô giáo tên T, thay vì nhìn thấy Emily đáng ghét và không có động lực giống như hầu hết các giáo viên khác, cô T thích Emily và tạo điều kiện cho Emily học. Emily được vẽ khi nghe giảng và nếu thực sự thiếu kiên nhẫn, cô T sẽ cho Emily đi một vòng quanh sân.
Emily bắt đầu thấy mình có khả năng học và là một người xứng đáng được dạy. Cô T đã chấp nhận Emily, thay đổi môi trường thay vì thay đổi chính cô. Theo thời gian, Emily đã tìm thấy những cách sáng tạo để giảm bớt các triệu chứng ADHD khó khăn của mình vì xung quanh cô có những người kiên nhẫn, họ không đánh đồng hành vi bốc đồng khó chịu với con người cô.
Sau này khi phỏng vấn những người ADHD, những người rất thành công về tài chính và các nghề nghiệp khác, cô nhận thấy rằng tất cả đều tin rằng ADHD của họ đã góp phần vào thành công của họ theo một cách nào đó. Cô đã nói chuyện với họ về những vật lộn của họ khi còn bé, các kỹ thuật có thể sử dụng để đối phó đã hỗ trợ họ khi lớn, và về cách ADHD đã giúp họ thành công.
Một điểm chung giữa những người thành công với ADHD, theo Emily, là ở một thời điểm nào đó, họ được trao không gian và sự khuyến khích tìm các môi trường linh hoạt - hoặc thậm chí là môi trường ăn mừng cách sống của họ trên thế giới, thay vì cố gắng ép vào những hệ thống cứng nhắc được thiết lập mà không tính đến sự khác biệt của họ.
Sau nhiều năm làm việc với trẻ đặc biệt và với các cộng sự cũng không kém phần “đặc biệt”, tôi đồng cảm rất nhiều với tuyên bố của cô, rằng: “Phần đau đớn và khó khăn nhất của Câu chuyện của mỗi người không phải là về việc giải quyết các triệu chứng mà là cảm giác tồi tệ, bất tài và cô đơn xấu hổ mà họ có về bản thân. Sự kỳ thị mà họ phải đối mặt vì không hoà nhập được với môi trường truyền thống có hại cho họ hơn bản thân rối loạn ADHD.”
Chấp nhận và yêu thương một đứa trẻ ngoan ngoãn dễ thương hay những cộng sự khéo léo luôn hiểu ý mình thì quá đơn giản. Chấp nhận và yêu thương những đứa trẻ đặc biệt hoặc các cộng sự với những hành vi xã hội không phù hợp sẽ làm cho khả năng yêu thương của chúng ta thật sự có ý nghĩa và điều đó chắc chắn sẽ giúp họ phát triển được những thế mạnh của mình.
Vào những năm 70, Bear và Samahria Kaufman chỉ có "kỹ năng" duy nhất là “chấp nhận và yêu thương” để bắt đầu, đã giúp con mình vượt qua tự kỷ sau hơn 3 năm. Sau đó, họ đã phát triển một phương pháp chơi với trẻ tự kỷ tuyệt vời giúp hàng chục ngàn gia đình trên thế giới giúp những đứa trẻ đặc biệt trải nghiệm hạnh phúc mỗi ngày, trong số đó đã có nhiều trẻ đã có một cuộc sống bình thường và thành đạt.
Biết ơn những bạn nhỏ và những cộng sự đặc biệt đã đến với chúng tôi!
Hoa Le
Comments