Có một gia đình có hai con tự kỷ đến với Gánh Xiếc chúng tôi cách đây 6 tháng, phải nói là cả đại gia đình chứ không phải như bình thường chỉ có bố mẹ hoặc đôi khi là chỉ có mẹ đến với con. Gặp họ tôi cảm động lắm, người mẹ dịu dàng, đầy lo lắng vì các con, người bố ngày đêm làm việc vì kinh tế gia đình, người ông yêu thương con cháu hết lòng, trầm tĩnh nhưng quyết đoán, và đặc biệt là người cô, nếu có một cuộc thi “người thân thấu hiểu và yêu thương trẻ tự kỷ” thì tôi đảm bảo cô sẽ dành giải nhất.
Những tháng đầu họ đem các con đến Gánh Xiếc, họ miệt mài học tập, miệt mài áp dụng những gì chúng tôi truyền đạt, họ có nhiều câu hỏi và thắc mắc lắm: cứ chơi với các con như thế này thì đến bao giờ các con mới học được kỹ năng còn thiếu? Cứ chiều theo các con thế này các con sẽ càng ăn vạ và hư hơn thì sao? Học mấy tháng rồi mà có vẻ như chẳng thấy thay đổi mấy? Nếu không kỷ luật thì làm sao các con hiểu được những gì chúng đang làm là sai?...
Và những gì họ chia sẻ với chúng tôi trên nhóm viber của các con thời gian đó toàn là về các cơn bùng nổ ở nhà, những lần hai anh em tranh giành đồ chơi, đánh nhau, bố mẹ không giữ được bình tĩnh và mất phương hướng, rồi những hành vi không mong muốn mới của hai con xuất hiện...
Cũng như với mọi gia đình khác, các Gxers của tôi vẫn làm mọi việc như bình thường, chấp nhận và yêu thương các con cũng như các thành viên của gia đình, hiểu rằng mỗi người đang làm tốt nhất có thể ở hoàn cảnh của họ, các bạn luôn vô cùng kiên nhẫn lắng nghe và trả lời từng câu hỏi của gia đình, trong khi đó khuyến khích ông nội, cô và cha mẹ viết về những thay đổi dù là nhỏ nhất của các con lên nhóm.
Và dần dần những gì chúng tôi nhận được từ cha mẹ, và đặc biệt là từ cô và ông nội, là NHẬT KÝ BIẾT ƠN mỗi ngày. Những dòng tin nhắn lo âu thất vọng như đã tự động biến mất và thay vào đó là những lời khen, những cảm giác vui tươi, hào hứng dễ thương. Và chúng tôi thật may mắn được đọc chúng mỗi ngày, được tạo động lực bằng tình yêu thương vô bờ bến của gia đình dành cho các con.
Hình như đã lâu hai từ “tự kỷ” không còn tồn tại trong tâm trí của họ nữa vì tất cả những gì họ biểu hiện bây giờ chỉ là lòng biết ơn dành cho các con, từ những gì các con làm tốt cho đến những cơ hội giúp người lớn điều chỉnh và kiên nhẫn hơn, yêu thương hơn khi các con làm chưa tốt.
Điều mà tôi thấy rõ nhất qua 6 tháng qua là SỰ CHUYỂN HÓA của cả gia đình, năng lượng của sự bấn loạn, căng thẳng từng bao trùm căn nhà nhỏ đó đã chuyển thành năng lượng của lòng trắc ẩn, của những tiếng cười và sự hài hước mà những người lớn cảm nhận được từ khi các con đã THẬT SỰ ĐƯỢC THẤU HIỂU VÀ YÊU THƯƠNG. Và với năng lượng đó, họ đã nhận ra rằng những hành vi kỳ quặc của các con mà trước đây họ không mong muốn lại mang đến cho các con sự dễ chịu như thế nào, thậm chí các hành vi đó còn là tiền đề cho những khám phá và sự thể hiện trí thông minh của các con.
Và không phải chỉ có gia đình chuyển hóa đâu, bản thân tôi và các Gxers cũng được chuyển hoá cùng với họ, và cùng với rất nhiều gia đình khác mà chúng tôi được đồng hành mỗi ngày.
Ai biết được điều gì sẽ xảy ra với chúng ta nhiều năm hay nhiều tháng nữa, thậm chí là ngày mai. Với tôi mỗi sự chuyển hóa đều là vô giá và tôi BIẾT ƠN, BIẾT ƠN VÀ BIẾT ƠN lắm các cha mẹ, người thân, các bạn nhỏ, các cộng sự và công việc của mình.
Hoa Le
Comments