Em kém tôi đúng 20 tuổi, đáng lẽ gọi tôi bằng cô nhưng em bảo thôi em sẽ gọi bằng chị. Nhiều khả năng về tuổi trí tuệ và một số kỹ năng thì em vượt xa tôi.
Tôi được biết em qua một khóa học phát triển bản thân, tôi đến với khóa học vì người thầy của em, cô Ruby Nguyễn, một người có tâm hồn đẹp, giọng nói đẹp và vô cùng tài năng mà tôi rất ngưỡng mộ. Nhưng hôm nay tôi sẽ viết về em, IDOL của tôi.
Gần 4 tháng qua tôi được đồng hành cùng em, cô gái nhỏ bé, mẹ ba con, nhưng luôn hiện diện và có một trái tim sẵn sàng để trao đi cho bất kỳ ai và bất kỳ lúc nào. Mỗi lần tôi gặp em, thường là khoảng 1-2 tuần 1 lần trong thời gian qua, tôi đều cảm thấy em đang thắp lên những ngọn lửa ở bên trong tôi, một cách đầy chân thành và tận tâm. Chính em đã tạo động lực cho tôi can đảm chia sẻ rộng rãi hơn nguyện ước là người bênh vực tự kỷ của mình.
Em không chỉ giúp tôi hoàn thành khóa học, em hiểu tôi và công việc của tôi ngay từ buổi đầu tiên và em đã làm mọi thứ có thể để giúp tôi và Gánh Xiếc. Nhiều lúc tôi có cảm giác như em đem hết ruột gan của mình trao cho tôi, kiểu: đây em có từng này thứ đây, chị xem chị sử dụng được gì.
Hôm chúng tôi thi cuối khóa, tôi không về VN được để thi trực tiếp cùng mọi người, 30 phút trước khi đến lượt tôi thi online, tôi nhìn thấy tin nhắn của em : “chị yêu ơi em đang ở đây, chị tỏa sáng nhé”. Em biết là tôi sẽ tự tin hơn khi có em.
Thậm chí sau khi khóa học kết thúc đã hơn 1 tháng, em vẫn còn theo dõi công việc của chúng tôi và cổ vũ, góp ý để giúp chúng tôi làm tốt hơn, mặc dù tôi biết em rất nhiều việc. Em cũng là người luôn luôn kết nối với tôi những cha mẹ nào em biết đang có con đặc biệt. Và cứ thỉnh thoảng em lại nhắn tin “chị nhớ nếu cần gì cứ báo em nhé”. Tôi biết em không chỉ tốt như thế này với tôi đâu, mà em đã và đang làm vậy với hàng trăm học viên em đồng hành trong vài năm qua, tôi không hiểu em làm thế nào để có thể chú tâm một cách kỳ diệu đến vậy.
Nhưng điều làm tôi cảm động nhất là câu nói của em chiều hôm qua, khi tôi bàn với em về kế hoạch xuất hiện sắp tới của mình. Tôi đã kể với em là tôi đang ở nhà để chăm sóc bố, hàng ngày nấu cơm và dọn dẹp, chắc nghe cũng hơi có vẻ hơi kể lể một chút. Không ngờ em nói ngay “CÒN CÓ BỐ ĐỂ CHĂM LÀ PHƯỚC BÁU ĐÓ CHỊ”. Tôi ước gì tất cả cha mẹ của chúng ta đều hiểu điều này để không cảm thấy mình đang làm phiền các con khi phải nhờ chúng ta chăm sóc. Một câu nói đầy trí tuệ đến từ một người còn rất trẻ, tôi thấy thấm vô cùng.
Tôi viết bài này vì muốn tri ân em, muốn chia sẻ sự trân trọng biết ơn của mình với em, và với tất cả các bạn trẻ có lòng trắc ẩn và tinh thần cho đi tuyệt vời như em. Đúng như thầy nội tâm của tôi đã nói “CUỘC ĐỜI CON NGƯỜI NGẮN DÀI KHÔNG QUAN TRỌNG, QUAN TRỌNG KHI NÀO MÌNH NGỘ RA”.
Hoa Le
Comments