top of page
Writer's pictureHoa Le

CHAI NƯỚC VÀ TÌNH NGƯỜI

Cuối cùng tôi cũng về đến nhà, chỉ cách đây hơn 24 tiếng tôi đã tin rằng điều này không thể thành hiện thực.


Chuyến bay của tôi khởi hành lúc 10h55 sáng hôm qua (giờ Anh), tối hôm trước tôi ở khách sạn cách nhà ga khoảng 10 phút đi taxi để sáng khỏi phải dậy sớm. Bình thường thì tôi sẽ ra sân bay trước 3 tiếng, tự nhiên lần này tôi lại nghĩ hay kiểm tra googgle xem đi Singapore Airlines thì nên ra sân bay trước bao lâu, thấy ghi là 90 phút trước giờ bay. Yên tâm, sáng hôm qua đúng 9h kém 10 tôi mới trả phòng và gọi taxi.


Tôi đến sân bay thì chỉ còn 2-3 người cuối cùng làm thủ tục, cô nhân viên sân bay kiểm tra rất kỹ mọi giấy tờ liên quan đến Covid rồi ra lệnh cho tôi đi in tờ xét nghiệm PCR theo quy định của cơ quan nhập cảnh VN. May mà có dịch vụ in ở ngay gần chỗ làm thủ tục, tôi chạy ra đó, mất một lúc để gửi từ email của tôi sang máy tính của họ rồi tôi cũng in được (chưa bao giờ in một tờ giấy lại đắt như vậy, hết 10 bảng, khoảng 300 ngàn tiền VN!). Khi tôi làm xong thủ tục check in thì chỉ còn 20 phút nữa đến giờ cần có mặt ở cửa ra máy bay.


Tôi đi nhanh đến cổng kiểm tra hộ chiếu và hành lý, may là không phải xếp hàng. Nhưng đến lúc soi hành lý thì ba lo của tôi bị kiểm tra, một người đàn ông to béo nhưng rất dễ thương bảo tôi mở ba lô, và khi ông ta tìm thấy cái lọ nước rửa tay của tôi (quên để vào bao ni lông), thì ông ta rất tươi cười cầm nó đi lấy bao ni lông bỏ vào và bảo “xong rồi, chị có thể đi”. Lúc đó hộ chiếu và thẻ ra máy bay của tôi nằm trong cái thùng đựng ba lô và tôi cầm tất cả đi vào bên trong tìm đường ra cửa máy bay.


Bình thường tôi hay cẩn thận cho hộ chiếu và thẻ vào túi rồi mới đi nhưng biết là mình còn ít thời gian nên tôi cầm luôn ở tay đi cho nhanh. Đi qua một cửa hàng bán đồ uống, như có gì đó xui khiến, tôi tự nhủ “chắc lên máy bay còn lâu mới được uống nước, mình phải mua chai nước đã”. Tôi đưa cho cô bán hàng mấy đồng xu và cầm chai nước chạy, khoảng 2-3 phút sau tôi linh tính là mình cần phải kiểm tra giấy tờ. Tôi mở túi ra không thấy hộ chiếu và thẻ lên máy bay đâu, mở cả vali xách tay và kiểm tra từng cái túi trong quần áo không thấy, lúc đó đã quá giờ phải có mặt tại cổng ra máy bay.


Tôi tự nhủ mình phải bình tĩnh, nhưng tôi biết cổng ra máy bay cách xa chỗ tôi đang đứng lắm, mà tôi lại không biết có thể tìm được hộ chiếu với thẻ không, tim đập thình thịch, tôi chạy vội về chỗ kiểm tra hành lý, nghĩ là chỉ có thể rơi ở đó. May mà tôi nhận ra ông to béo đã kiểm tra hành lý của mình nên biết là mình soi hành lý ở làn số 4, tôi nhờ ngay ông thử tìm lại hộ trong các thùng. Mất khoảng 5 phút cả đội của ông cùng nhau tìm nhưng không thấy, tôi giở hết cả túi và va li, lôi hết mọi thứ ra nhưng không thấy đâu, tôi bắt đầu sợ và muốn khóc. Tôi thử gọi điện cho ông xã để xem có gợi ý nào không nhưng ông xã không bắt máy. Lúc đó tôi nghĩ là tôi sẽ không thể lên được máy bay nữa rồi, tôi nhắn tin cho hai cô bạn đồng nghiệp thân thiết ở nhà, báo cho các bạn là tôi bị mất hộ chiếu và không về được, một phần cũng muốn được ai đó an ủi, một phần vì các bạn cũng cần biết kế hoạch di chuyển của tôi.


Lúc đó có mấy nhân viên chăm sóc khách hàng của sân bay đến gần và hỏi họ có thể giúp gì tôi không, chắc trông tôi thảm thương lắm. Tôi giải thích lại từ đầu, một cô bé người Ấn độ và một cậu ngừoi Anh rất cao bắt đầu an ủi và nhanh chóng giúp tôi kiểm tra lại túi và va li một lần nữa, trong khi yêu cầu đội soi hành lý ở làn số 4 kiểm tra lại các thùng. Vẫn không thấy gì, lúc đó là 10h16 phút.


Chẳng biết phải làm gì trong tình trạng gần như tuyệt vọng, tôi quyết định ngồi xuống, nhắm mắt lại và đọc mấy câu thần chú, vừa lẩm nhẩm “I am sorry, please forgive me, I thank you, I love you…” trong đầu vừa nghĩ đến những rắc rối tôi sẽ phải đối mặt nếu mất hộ chiếu. Khi mở mắt ra tôi tự dưng nhận ra chai nước. Tôi cầm chai nước lên và nói với hai nhân viên chăm sóc khách hàng lúc đó vẫn ngồi cạnh tôi: “chai nước, tôi mua chai nước này trên đường đi ra cổng ra máy bay”. Ngay lập tức, họ đọc nhãn của chai nước và nói “tôi biết cửa hàng này, chị ngồi đây, chúng tôi chạy đi ngay”. Họ chạy đi, tôi cho chai nước và mấy thứ vào trong ba lô rồi nghĩ mình cũng nên đi luôn để nếu thấy hộ chiếu và thẻ thì đỡ mất thời gian đi lại lòng vòng.


Khi tôi đến đầu cầu thang bộ để đi xuống cửa hàng, tôi nhìn xuống thấy một trong hai bạn cầm cái gì đó và họ đang chạy rất nhanh từ cửa hàng ra, nhưng các bạn lại chạy về phía thang máy chứ không lên bằng thang bộ. Tôi vội vàng chạy lại về chỗ soi hành lý, gần đến làn số 4 thì thấy họ đang chạy về phía tôi và giơ hộ chiếu có kẹp thẻ ra sân bay của tôi lên, tôi mừng vô hạn. Cậu người Anh nói với cô bé Ấn độ “bạn ở đây nhé, tôi sẽ đưa chị ấy ra cửa máy bay”, cậu cao khoảng 2 mét và chạy rất nhanh. Tôi chạy theo không kịp thở, được một đoạn cậu quay lại xách va li cho tôi và tiếp tục chạy, vừa chạy vừa liên tục động viên tôi “chị cố chạy đi, cố lên”. Phải qua khoảng 4 lần thang cuốn và rất nhiều đoạn đường phẳng, có một đoạn tôi đã gần như kiệt sức, phải gục đầu vào thành thang cuốn mất vài chục giây và cậu ấy bỏ xa tôi ít nhất 200 mét. Cuối cùng cậu chờ tôi ở chỗ có thể nhìn thấy cổng ra máy bay của tôi và nói “vẫn còn đang nhận khách lên máy bay, chị yên tâm nhé”. Cậu ấy trông cũng rất mệt nhưng vẫn mỉm cười, tôi không biết nói gì hơn, bảo là tôi muốn ôm cậu ấy cảm ơn, cậu ấy để tôi ôm và chúc tôi đi may mắn.


Tôi lên máy bay và tiếp tục lẩm bẩm nhiều lần nữa “I thank you and I love you”, tôi muốn nói với tất cả mọi người xung quanh mình những điều này. Cảm ơn chai nước đã cho tôi một trải nghiệm tình người khó quên.


Hoa Le

1 view0 comments

Recent Posts

See All

Comentarios


bottom of page