Hai từ thân thương này đã gắn liền với tôi 15 năm qua, từ khi tôi bắt đầu được học môn Tự kỷ, Tăng động và các rối loạn phát triển, trong năm cuối của khóa học tâm lý ứng dụng của mình. Tôi cũng không biết điều gì đã gắn bó TỰ KỶ với tôi đến thế, chắc đó là vì NHỮNG ĐỨA TRẺ, NHU CẦU ĐƯỢC GIÚP ĐỠ, VÀ TÌNH YÊU VỚI GIÁO DỤC.
Nhìn lại quãng đường đồng hành vì tự kỷ của mình, tôi thấy mình thật may mắn, ở lứa tuổi không còn trẻ tôi đã tìm được đam mê, tìm được một công việc đem đến cho tôi động lực phát triển bản thân và ý nghĩa sống. Tôi đã được làm việc như là mình đang dạo chơi, tôi đã thật sự được tận hường từng giây phút trong hành trình này, nó còn giúp tôi hiểu mình hơn, hiểu những người thân của mình và sống một cuộc sống đủ đầy hơn mỗi ngày.
Với những đứa trẻ, những cha mẹ, từ khi tôi mới bước vào lĩnh vực này cho tới nay, sự hiểu biết của tôi về họ đã thay đổi vô cùng nhiều, và tôi biết rằng những gì tôi có thể khám phá trong tương lai là bất tận, tôi xin được BIẾT ƠN TẤT CẢ.
Bạn thân mến, có thể bạn chưa biết, trẻ tự kỷ đều là những đứa trẻ khôi ngô, thông minh, có trí nhớ tuyệt vời, những đứa trẻ với khả năng nhận thức thâm chí cao hơn bình thường, nhưng thường bị trói buộc trong một cơ thể đau đớn, khó chịu, với một hệ thần kinh luôn ở trong trạng thái chạy trốn, chống trả hay đóng băng. Phần lớn chúng không thể nói cho chúng ta biết chúng cần gì hay muốn được yêu thương như thế nào.
Trong khi đó, cha mẹ chúng không được đào tạo để làm cha mẹ hiệu quả, chưa nói đến việc hiểu và thương tự kỷ. Và điều đã xảy ra với hầu hết các gia đình là theo thời gian, những hành vi không mong muốn, những căng thẳng dẫn đến khó khăn về mặt cơ thể và nhận thức của trẻ càng tăng lên, và cha mẹ càng cảm thấy bối rối, lo lắng, khó giúp con hơn . Rồi khi sự kết nối trở nên khó khăn, con lại càng "tự kỷ" hơn, và cha mẹ càng mất niềm tin rằng con mình có thể phát triển hay hồi phục, có thể sẽ buông xuôi.
Hôm qua tôi được tư vấn cho một gia đình của một bạn tăng động 12 tuổi, đang học tại một trường quốc tế nổi tiếng, bố mẹ đã rất cố gắng để cho con học tại đó và nghĩ rằng con mình thật may mắn, nhưng khi tư vấn viên của chúng tôi tiếp xúc với con, thì có vẻ như không phải vậy. Cha mẹ nói với tôi rằng nhiều năm nay họ đã rất vất vả để “xử lý” hành vi của con nhưng con đang gặp thêm các khó khăn ở trường.
Khi tôi khuyến khích họ thay đổi cách tiếp cận sang cách yêu thương con để con có thể cảm nhận được, trước mắt là ghi nhận con nhiều hơn, nương theo con và chỉ giữ một số quy định thật cần thiết, giúp con được thoải mái khi ở nhà với bố mẹ, người bố hỏi “làm sao lại có thể “nuông chiều” con như thế, phải dạy con chứ”?
Tôi tin rằng thể hiện tình yêu thương với con là một cách dạy nền tảng nhất nếu chúng ta muốn nhìn thấy những hành vi tốt ở con mình. Khi chúng ta yêu thương đúng cách, chúng ta cho con sự an toàn, chấp nhận vô điều kiện, chúng ta giúp con thấy mình có năng lực, và điều đó theo tôi là đủ để con muốn tương tác tích cực với chúng ta.
Tôi kêu gọi các bạn HÃY YÊU THƯƠNG, YÊU THƯƠNG VÀ LUÔN YÊU THƯƠNG TRẺ TỰ KỶ.
Hoa Le
Comments